Find Us OIn Facebook

Thứ Hai, 16 tháng 4, 2018

Điều Học Mãi Vẫn Chưa Biết


Ba đi làm về rất muộn, mãi tới hơn 10h tối tiếng xe của ba mới dừng lại ở cổng. Người ra đón ba không phải là đám con chân dài vai rộng của chúng tôi, mà là mẹ tôi.
Điều học mãi vẫn chưa biết
Tôi nghe mẹ trách yêu:
- Ông biết cả nhà lo lắng lắm không, sao không điện thoại về?
Ba không đáp, dẫn xe nhanhn vào rồi mới thở hắt ra một hơi, giọng vừa bực vừa chán:
- Mất cha nó cái điện thoại di động rồi! Tôi hỏi nhanh:
- Mất cái điện thoại ba hứa cho con hả?
Giờ ông mới nhếch môi cười:
- Cũng may, cái cũ.Tôi tiu ngỉu:
- Thì cái đó, con định xin cái đó khi ba mua cái mới.Ba vò đầu tôi:
- Cho con phải cho cái mới sao lại để cho con cái cũ được!
Rồi ông chuyển giọng bực tức:
- Mình vừa móc ra nghe, chỉ mới alo được một tiếng là nó chạy ngang giật cái vèo, nhanh như gió vậy. Mẹ lo lắng:
- Ở ngoài đường hả, rùi có bị té hay bị gì không? Ba lắc đầu:
- Cũng may lúc đó tôi dừng lại, tấp xe vào sát lề để nghe, nếu không thì…
Mẹ vẫn cái giọng thường khi:
- Thôi của đi thay người
Nhưng ba vẫn còn chưa nguôi
- Chuyện tiếp theo mới làm mất thì giờ. Thằng giật điện thoại của tui bà biết bao nhiêu tuổi không? Rồi không đợi mẹ hỏi, ba trả lời
- Mới có 15 hay 16 gì đó. Mẹ tò mò
- Sao ông biết rõ vậy? Ba thở dài
- Nó giật xong, chạy chưa được chục m là tông vào chiếc taxi, bị ngã và vỡ đầu. Nghe tới đó cả mẹ và tôi đều giật mình:
- Có sao không ông?
Ba buông lỏng một câu
- Chết rồi!
- Trời ơi! Đó là tiếng kêu thản thốt của mẹ, giọng mẹ hơi run.
- Rồi.. rồi làm sao? Giọng ba trùng xuống:
- Lúc mới té nó chưa chết, nhưng chiếc điện thoại mới giật thì văng ra xa, bị một chiếc xe tải chạy tới cán nát ra. Mọi người bu lại đông nghịt, nhưng chẳng ai làm gì giúp nó cả, bởi họ chỉ lo chửi rủa nào là quân ăn cướp, quân lưu manh chết cho đáng đời! Lúc đó tôi quên cả chuyện mất của, gọi ngay chiếc taxi chở nó đi nhà thương.
- RỒi xe ông làm sao?
- Tôi chay xe theo, trả tiền xe và đưa nó vào phòng cấp cứu. Nhưng chỉ khoảng 30p sau là nó tắt thở.
- Do vậy mà ông về trễ
Ba gật đầu, nhưng vẻ ủ rũ vẫn còn và hình như năng nề hơn. Mẹ là người hiểu ba hơn ai hết, nên lại nhỏ nhẹ hỏi:
- Còn có chuyện gì sao?
- Bà có còn nhớ cô Hà, người giúp việc nhà mình hồi mấy năm về trước không? Câu hỏi bất ngờ của ba làm mẹ cau mày
- Lại có chuyện gì với cô ấy? Hà là người mà hồi đó ông nghi là người lấy cắp chiếc đồng hồ mà ông bỏ quên ở nhà tắm, rùi ông nhất quyết đuổi cô ấy, mặc dù cô ta khóc lóc, năn nỉ gãy cả lưỡi để xin làm việc trở lại. Và về sau…
Ba tôi tiếp lời bằng giọng ăn năn
- Sau khi cô ấy nghỉ việc được một tháng thì tôi tìm thấy chiếc đồng hồ rơi kẹt trong cái lavado. Tội nghiệp cô ấy bị
nghi oan…
Mẹ tôi chép miệng
- Chuyện cũ rồi dù gì ông cũng cho cô ấy hai tháng lương.
Tuy nhiên ba tôi chợt ôm đầu, nỗi khổ đau dường như không còn đè nén được nữa
- Bà có biết thằng giật đồng hồ của tội và bị chết đó là ai không? Nó là con của cô Hà.

Thứ Sáu, 23 tháng 1, 2015

Truyện ngắn bao giờ chùa nhổ cây si

Trước cổng ngôi Chùa,"Nó" đứng khép nép bên cái cột cổng to đùng, mà cánh cổng Chùa cũng to , bao giờ cũng như khép hờ,kín đáo...tĩnh lặng ,đượm một vẻ buồn riêng biệt giữa cõi thế gian...!


...Hôm nay, Nó mặc một bộ đồ rất đơn sơ ! đơn sơ vì khác với những áo quần ngày thường ...Những cái quần lửng bó sát ,khoe ra đôi chân thon,mạnh khỏe con Gái.! thêm cái áo màu tím,màu hồng quấn quít nào là Bướm,nào Hoa...rải rác còn những câu english...vô nghĩa, tầm thường.! Đơn sơ,vì Nó muốn vô Chùa,với tâm tư mang nặng đã bao ngày...Một xáo trộn nào đó khiến Nó ...Đứa Con Gái ngoài 20 ...chợt héo rũ như một khóm Hoa không còn được tưới gội, vun chăm !

Đơn sơ,trên thân Nó...Cái áo trắng dài tay...Đầu,cũng cái mũ màu trắng rộng vành,vành mũ kéo xụp xuống tận cổ,có lẽ Nó đang muốn dấu đi cái đôi mắt húp sưng...và khuôn mặt bầu bĩnh hôm nao,nay đượm một nét sầu mà nó không còn muốn ...soi gương! đơn sơ,vì cái quần ,Nó cũng chọn màu đen,cũ rồi,may từ cái năm thứ 4 ,thời sinh Viên ,trong một Trường Đại Học ,nơi Thành Phố nổi tiếng Cảng Biển...!

" Nó " lấm lét đảo mắt quanh sân Chùa.

Những hàng cây trồng đã bao năm,cây Bàng,cây dừa cảnh,cây Bồ Đề...v..v.. lại còn..Cây ...Si...!? Cây "Si" làm cho Nó thêm những dấu hỏi buồn hơn ,nặng trĩu trong nếp suy nghĩ rối loạn đang dấy lên trong đầu của Nó...!?

...Ngày ấy "cây Si"..anh trồng ngay lối đi...!

Là lời bài hát Nó nhớ mang máng...Đấy là Cây Si ..Anh trồng ngoài đời,vô tình đời riêng của Nó lại mang theo.! theo Nó vô tận nơi cửa Chùa...Nơi không gì ngoài sự thanh tĩnh và mùi khói Nhang ! nơi thi thoảng gióng lên tiếng Mõ,tiếng Chiêng....Tiếng Mõ có dòn dã như nhịp Vó Ngựa gõ trên đường xa bụi cuốn...Thì cũng như những vết băm...trên con Tim non nớt ,yếu mềm của đứa con Gái...là..."NÓ"...! Tiếng Mõ cũng lạc điệu và bất lực khi bị lẫn chìm trong tiếng chùng trầm mà mạnh mẽ của âm thanh Chiêng thúc !...Bấn loạn và rắc rối trong nỗi Buồn tơ vò trong lòng Nó...Trong Tim thì đúng hơn...!?



" NÓ"....Muốn chôn sâu nỗi buồn nơi cửa Phật ư...!


Mà sự khoan thai ,từ tốn của người Tu hành là cái đích cho Nó có những thay đổi trong cuộc sống..? Nó ao ước có được sự thay đổi thực sự ,chỉ với một hy vọng ngắn ngủn...nhỏ nhoi...mà sao đã bao lần quá khó khăn với Nó ?

Nó muốn Chùa thay cây "SI...".bằng một loại cây gì mạnh mẽ...quanh đời tươi tốt...Không là sân si,tỳ ố.Không là những nhớ nhung ..ham muốn...tầm thường bi lụy..! Không là những giọt nước mắt ướt đẫm gối trong đêm...Không là những tiếng rên rỉ vô hình trên những trang chữ viết...nhục thân rồi lại vội xóa nhòa...!?Phải chi trong tiềm thức của riêng Nó...được trở thành màu trắng khiết tịnh từ sương trời...từ Phấn trắng...

Sương Trời tan êm trong ánh hồng ấm áp bình minh!

Vệt Phấn nhòa phai ...trong bụi bay nhẹ nhàng trên ngón măng của cô Học Trò nhỏ...ngây thơ ! dạo mà Nó chưa biết gì..Khi đôi mắt mình có bắt găp những hình ảnh thông thường trong cuộc đời,như thấy Cây...SI..!Liệu cảnh Chùa có trở thành câu chuyện cổ tích trong tiêu sơ ,cỗi cằn bởi những chòm rễ quấn quít như Ma Tinh..! rối bong,vấn vít tựa chão thừng gò trói mọi cái...Gò trói cả được cuộc đời Buồn dưng , mà từ đẩu đâu mang đến !?

Vài đứa Bạn đã có chồng...

Các Chị "NÓ " lo Nó "ế" !

Nỗi lo ấy có thực sự là cho Nó,mà đôi khi Nó thực sự thèm một cuộc sống có niềm vui chan hòa thực sự, thèm rằng những dòng chữ viết không còn thấm nước mắt nhạt nhòa ! và rằng gối (chiếc ) luôn giữ được những đêm không còn ướt !

Những người bạn thường nói : "NÓ" bị thất Tình !

Nó mím môi ! Nó lặng thinh !

Và "NÓ" biết : chỉ có mình Nó là hiểu những sự sâu kín mà Nó đang muốn đem đi về một góc khuất,một nẻo xa xăm để chôn dấu...! Khi mà con người "Kia"...đã ,đang và luôn là nỗi khổ đeo đẳng "NÓ" ...với những lời lừa mị đầy văn hoa..lấp liếm...!?..tính toán...

Bây giờ Nó muốn ẩn thân !
Muốn trút cởi nỗi buồn riêng nơi của CHÙA ư ?
Đôi mắt đỏ hoe của "NÓ"...vẫn còn đang lấm lét nhìn vào CHÙA...như một ánh mắt nài xin...! Tiếng Mõ...Tiếng chiêng CHÙA sẽ nói điều gì được .Khi biết rằng NÓ đang tự làm Khổ bản thân Mình...?!

Bao giờ CHÙA nhổ CÂY SI...!?

PhongSuong

Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2015

Chỉ yêu thôi không cưới có được không ?

Em biết, nói ra điều này không ít người cười cợt, không ít người trêu đùa, cũng không ít người phê phán em. Rằng em ích kỷ, rằng em hâm lắm, rằng em khờ dại lắm!

Tự nhiên em nghĩ, đã từ rất lâu rồi em vẫn nghĩ, chắc có lẽ em sẽ không cưới chồng.
Em chỉ yêu thôi, không cưới có được không?
Em biết, đời con gái ai cũng ao ước một lần mặc lên mình chiếc váy cô dâu, được người đàn ông đồng hành bên cạnh giới thiệu với gia đình, bè bạn rằng đây là cô dâu của mình. Giây phút ấy, kể cả lúc tất tả ngược xuôi chuẩn bị cho hôn lễ, đến lúc xong xuôi mọi thứ để đón nhau về nhà, ắt hẳn là hạnh phúc. Dù là ai thì chỉ cần nghĩ tới việc kết hôn với người mình yêu cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng em lại sợ…
Chỉ yêu thôi không cưới có được không ?
Em biết, nói ra điều này không ít người cười cợt, không ít người trêu đùa, cũng không ít người phê phán em. Rằng em ích kỷ, rằng em hâm lắm, rằng em khờ dại lắm!
Yêu thì phải cưới chứ! Phải gắn kết cuộc đời hai nửa với nhau. Phải cùng nhau trải qua bao thăng trầm sướng khổ, rồi sau này về già mới có nhiều điều để ngẫm lại kể cho con cho cháu.
Yêu thì phải cưới chứ! Đúng không anh?

Thứ Ba, 13 tháng 1, 2015

Một số bức tranh tình yêu vẽ những nụ hôn đẹp

Xqnb.net: Xin gửi tới các bạn một số bức tranh, hình ảnh đẹp về tình yêu, bức ảnh về đôi nam nữ đang yêu nhau, hôn nhau .
Một số bức tranh vẽ những nụ hôn đẹp







Một số bức tranh tình yêu vẽ những nụ hôn đẹp





Một số bức tranh tình yêu vẽ những nụ hôn đẹp





Thứ Hai, 12 tháng 1, 2015

Chuỗi Ngày Vắng Em-Châu Khải Phong

Chuỗi Ngày Vắng Em-Châu Khải Phong

Sáng tác: Duy Cường


Ţừ ƙhi ℮m bước rɑ đi
cõi lòng ɑnh ngậƿ tràng bɑo giá băng
Ϲăn ƿhòng vắng ngàу đêm ɑnh vẫn đợi chờ (mãi đợi chờ)
Giờ ℮m đɑng ở nơi đâu có được vui và có nhớ đến ɑnh
bɑo ngàу tháng rời xɑ ɑnh mới biết rằng
….℮m đã lãng quên tình ɑnh
Ɲăm tháng đã trôi quɑ là chuỗi ngàу vắng ℮m ,
Ţình уêu củɑ ɑnh và ℮m giờ đâу ƙhông còn
cho con tim ɑnh bàng hoàng vỡ nát ….(hɑ há)
Đƙ:
Ąnh biết là cuộc đời nàу sẽ ƙhông có ℮m bên cạnh
Ąnh ngỡ là cuộc đời nàу chỉ là giấc mơ mà thôi
Ąnh Hát 1 bài tình cɑ để dành tặng riêng đến ℮m
Ϲhỉ mong ℮m hạnh ƿhúc mãi thôi
Ɓɑo ƙỷ niệm đẹƿ củɑ nhɑu làm sɑo có thể quên được
Ѕɑo nở đành lòng vội vàng ℮m lãng quên bɑo lời уêu
Ąnh vẫn nguуện cầu 1 điều gửi ngàn vì sɑo giá băng
Ϲhúc ℮m được mãi êm đềm hạnh ƿhúc bên người mình уêu.
Nguồn: Blogcodon.com Nơi chia sẻ những entry buồn nhất

Chuỗi Ngày Vắng Em-Châu Khải Phong

Chuỗi Ngày Vắng Em-Châu Khải Phong

Sáng tác: Duy Cường


Ţừ ƙhi ℮m bước rɑ đi
cõi lòng ɑnh ngậƿ tràng bɑo giá băng
Ϲăn ƿhòng vắng ngàу đêm ɑnh vẫn đợi chờ (mãi đợi chờ)
Giờ ℮m đɑng ở nơi đâu có được vui và có nhớ đến ɑnh
bɑo ngàу tháng rời xɑ ɑnh mới biết rằng
….℮m đã lãng quên tình ɑnh
Ɲăm tháng đã trôi quɑ là chuỗi ngàу vắng ℮m ,
Ţình уêu củɑ ɑnh và ℮m giờ đâу ƙhông còn
cho con tim ɑnh bàng hoàng vỡ nát ….(hɑ há)
Đƙ:

Chủ Nhật, 11 tháng 1, 2015

Chỉ còn là người dưng

Chia tay rồi, từ xa lạ đến thân thuộc, rồi từ thân thuộc trở thành xa lạ, thậm chí chẳng thể nào làm bạn nữa…

Chia tay rồi, thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng một khi đã tránh thì chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại nhau…

Chia tay rồi, vẫn biết đối phương ở nơi nào, vẫn biết đến những nơi nào có thể tìm được người kia, nhưng còn lý do gì để tìm nhau nữa? Đôi lúc muốn gạt lòng lướt qua chỉ mong tình cờ một lần chạm mặt, nhưng rồi cũng không đủ dũng khí. Buông tay rồi, không nên tìm lại quá khứ…

Chia tay rồi, đâu còn gì ràng buộc chúng ta? Chúng ta lảng tránh những cơ hội có thể nhìn thấy nhau, để rồi sau đó thầm hi vọng được gặp lại một lần. Gặp lại rồi thì được gì? Còn tò mò gì về cuộc sống của người kia? Tò mò rằng người kia sống có tốt không? Có khi nào đau buồn và dat dứt như mình không? Nhưng có hay không thì nào có liên quan gì đến cuộc đời của ta nữa?

Không liên quan, không còn liên quan nữa, và có thể cả đời này sẽ chẳng bao giờ còn liên quan...khi đã lựa chọn buông tay rồi, thì chỉ có thể chấp nhận làm người dưng.

Moctieungu | Chỉ còn là người dưng

Tôi đã quên một đời


"Tôi không có ai để nhớ và cũng không có ai để quên. Tôi đã nhớ một đời và đã quên hết nửa đời…"

Viết bên bờ Loiret | Trịnh Công Sơn

Người vá trời lấp bể, kẻ đắp lũy xây thành. Ta chỉ là chiếc lá, việc của mình là xanh ...

Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

Truyện ngắn lạnh lắm phải không em

- Chúng mình chia tay em nhé. Anh mệt mỏi lắm rồi. 
- Yêu em làm anh mệt mỏi lắm sao? 
- Cô gượng cười hỏi lại anh. Chỉ mong lời anh nói chỉ là 1 trò đùa. Phải. Chỉ là 1 trò đùa mà thôi. - Xin lỗi. Anh thấy chúng mình không hợp nhau. * Cô nhìn trong mắt anh ẩn hiện có một sự lạnh lùng khó tả. Đau. đau quá. trái tim cô rất đau. Hóa ra tình cảm suốt 3 năm giữa cô và anh mà chỉ vì 2 từ "hợp" hay " không hợp" là có thể tan vỡ sao? Kìm nén những giọt nước mắt ở trong lòng cô run run hỏi lại anh: 
- Anh... sẽ không... hối hận chứ? - Không. 
Truyện ngắn lạnh lắm phải không em

- Anh ngay lập tức trả lời cô vẫn bằng giọng nói lạnh lùng đó rồi quay đi, mặc cho cô đứng bất động ở phía sau.
 Ngay sau đó, một cơn mưa chợt tới. 
Cô ngước mắt lên nhìn ông trời. Phải chăng ông đang thương hại cô nên mới gửi cơn mưa này xuống để an ủi cô? Suốt mấy ngày liền, cô bị cảm lạnh. Nằm trên giường, cô lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại. Từ ngày hôm đó anh không nhắn tin, cũng không gọi điện cho cô. Anh thật sự đã quên cô rồi. Khóe môi cô chợt nở 1 nụ cười ngượng ngạo. Mà cũng phải. Chia tay rồi thì còn gọi điện nhắn tin gì cơ chứ. ... 
Anh nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện. Bàn tay anh nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Đôi khi những ngón tay vô thức lại bấm vào số của cô nhưng anh lại nhanh tay tắt đi. Phải. Chia tay rồi. Đó là sự lựa chọn của anh. Vài ngày sau đó, bệnh cảm của cô ngày càng chuyển biến rồi càng lúc càng nặng thêm. 
Nặng đến mức gia đình phải đưa cô đi cấp cứu. Mẹ cô ngất lên ngất xuống khi nghe bác sĩ nói cô bị ung thư phổi giai đoạn cuối. 
Cô có thể chết bất cứ lúc nào. Cô cười tuyệt vọng. Đúng lúc này cô lại nhớ tới những lời nói của anh. Phải. Có lẽ chia tay anh là 1 điều đúng đắn. 2 ngày sau. Cô nghe tin anh bị bệnh tim và đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Đến lúc này trong khóe mắt cô những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống. 
Chia tay anh, cô không khóc.
Nghe tin mình sắp chết, cô cũng không khóc
Vậy mà khi nghe tin anh bị bệnh cô lại khóc. Giờ thì cô đã hiểu tại sao anh lại cảm thấy mệt mỏi - Mẹ à. Con có 1 tâm nguyện. - Cô thều thào nói với mẹ... Mùa đông năm ấy cô ra đi, và cũng chính mùa đông năm ấy căn bệnh của anh được chữa khỏi. Ca phẫu thuật của anh đã thành công. Mọi người đều nói đó là kì tích. Anh vui mừng cầm máy lên gọi cho cô. Anh chờ ngày này đã lâu lắm rồi.....Nhưng đáp lại những mong chờ của anh chỉ là những lời nói lặp đi lặp lại của tổng đài. Cô đã không dùng số này nữa. Anh chạy một mạch đến nhà cô. 
Trong lòng anh miên man nghĩ chắc cô đang giận anh. Phải, anh thật đáng giận. Hôm nay, anh nhất định sẽ cầu xin cô tha thứ, sẽ nói cho cô biết rằng xa cô anh cảm thấy đau khổ như thế nào. Đứng trước cửa nhà cô, anh bấm chuông. Một lúc sau, mẹ cô đi ra mở cửa. Khóe mắt bà chực trào nước mắt. Anh lặng người. Phải nói là anh không thể cử động được. Mọi bộ phận trên cơ thể anh dường như bất động. Chỉ có trái tim là đang đập. Chạm nhẹ bàn tay lên lồng ngực mình. Anh nói thầm "Lạnh lắm phải không em?Anh hiểu cảm giác lúc đó của em. Có phải.... em đã rất đau... ở chỗ này?"
Sưu tầm