Find Us OIn Facebook

Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

Người chết vì yêu...!!!

Tình yêu là gì?Trong khuôn khổ bài viết này tôi không có tham vọng đi tìm cho Tình yêu một định nghĩa hay phân tích, lý giải về Tình yêu, nhưng chỉ là sự cảm nhận về Tình yêu mà tôi đã cảm nhận được từ cuộc sống này.

Có thể nói rằng, điều làm cho chúng ta mất thời giờ nhiều nhất? Điều gì làm cho chúng ta quan tâm nhất? Điều gì làm cho chúng ta hạnh phúc nhất và cũng có thể đau khổ nhất? Đó chính là Tình yêu. Công chưa thành, danh chưa toại người ta có thể tiếp tục phấn đấu vươn lên, nhưng sống mà không có ai để thương, để nhớ, để “Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ. Nhớ ai ai nhớ bây giờ nhớ ai” thì đó là cuộc đời đang chết dần chết mòn theo năm tháng.

       Nhà thơ Xuân Diệu đã viế rằng: “Yêu là chết ở trong lòng một ít”, điều này để thấy rằng, nói đến tình yêu là nói tới một tấm lòng được chia sẻ, được cho đi một cách quảng đại và đầy hy sinh. Nên tình yêu nó cũng đòi hỏi một sự quên mình, một sự hy sinh đánh đổi cuộc đời để đồng hoá với người mình yêu. Tình yêu không có sự hy sinh đó chỉ là sự  ích kỷ, và tình yêu không có lòng chung thủy cũng chỉ là một sự lừa dối để tìm hưởng thụ cho riêng mình. Nhưng không phải cứ yêu là liều mạng với tất cả. Dám hy sinh là ta đã yêu! Bởi hy sinh vì người mình yêu, nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng cảm thấy vui và hạnh phúc.

Người chết vì yêu...!!!
Người chết vì yêu...!!!
         Trong tình yêu, các tình cảm nồng nàn được biểu lộ qua sự quan tâm đến đời sống của nhau, tìm cách làm vui lòng nhau, những kỷ vật lần lượt được trao tặng nhau như trao gởi tình yêu của mình, làm cho hai con người gần nhau hơn, hiểu nhau hơn và dẫn đến một nỗi ham muốn chia sẻ đến độ không còn của anh hoặc của tôi mà của  chúng ta. Tất cả trở thành tình yêu vào lúc hai người thật sự dấn thân hứa trao ban trọn vẹn cho nhau, đón nhận nhau trong viễn tượng tương lai, khi thịnh vượng cũng như lúc gian, khi mạnh khỏe cũng như lúc ốm đau. Yêu nhau là cùng dìu nhau đi đến tương lai, thế nên viễn tưởng tương lai khi yêu nhau không chỉ là ôm nhau trong vòng tay hôm nay, mà là quyết định yêu nhau mãi mãi, cùng nhau đi đến hết đoạn cuộc đời. Tình yêu chân thực luôn mang tính vĩnh cửu, không chỉ yêu nhau khi tuổi còn thanh xuân mà phải gắn bó với nhau khi tóc bạc mái đầu với sự trao ban cho người mình yêu, lo lắng cho người mình yêu và chấp nhận sự thiệt thòi để người mình yêu được hạnh phúc, sẵn sàng dâng hiến cho nhau để mang lại hạnh phúc cho nhau.
        Nhưng người ta vẫn thường nói: “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở – Đời mất vui khi vẹn câu thề”. Cuộc tình vẫn còn đẹp khi còn quan tâm đến nhau, chia sẻ cho nhau và cùng nhau xây dựng hạnh phúc cho nhau, nghĩa là công việc vẫn dở dang. Họ vẫn và đang tiếp tục hy sinh cho nhau, quan tâm lo lắng cho nhau và tìm cách làm vui lòng nhau. Còn khi hai người không còn gì để giúp nhau, cho nhau thì cuộc đời lúc đó sẽ mất vui. Có biết bao cuộc tình tan vỡ vì họ không còn gì để trao cho nhau. Họ sống với nhau như một bổn phận và trách nhiệm, không còn mặn nồng để làm vui lòng nhau nên thiên đàng của tình yêu đã sớm trở thành hỏa ngục chứa đầy ghen tương, giận hờn và khổ đau.
        Như câu chuyện sau đây tôi đã được đọc trên một tạp chí nước ngoài và rất thích:
       Trong thiệp báo tin Maria Cristina Cella Mocellin qua đời không mang màu đen tang chế nhưng được viền màu xanh hy vọng của cây cỏ tươi. Chính giữa nổi bật cánh hoa hồng, đọng những giọt sương mai lóng lánh. Bên trong là di ảnh của Cristina, tươi trẻ, duyên dáng và lộng lẫy trong chiếc áo ngày cưới. Bên dưới bức ảnh là lời nguyện trích từ nhật ký của Cristina lúc còn thiếu nữ: Lạy Cha, xin dâng Cha niềm vui của con như ca khúc chúc tụng Cha, trái tim con như căn nhà tiếp đón Cha và cuộc đời con để Cha thực hiện điều Cha muốn.
Maria Cristina Cella Mocellin
          Và… cuộc đời Cristina kết thúc vào năm 26 tuổi. Chiếc bướu ung thư ác tính nơi tử cung mắc phải năm 18 tuổi, tưởng đã chữa lành, nào ngờ tái xuất hiện. Nàng đã có hai con một trai một gái. Cristina đang đợi đứa con thứ ba. Khi vị bác sĩ báo hung tin: “Cristina, tôi rất tiếc phải cho bà biết chứng ung thư quái ác tái xuất hiện”, Cristina im lặng một giây. Lấy lại bình tĩnh nàng nhìn thẳng vào mắt vị bác sĩ và nói:
       - Tôi đang có thai. Tôi đang mang thai, bác sĩ ạ!
       Vị bác sĩ hiểu ngay. Ông không dám đề nghị với nàng lối trị liệu hóa học, vì như thế có nghĩa là giết chết bào thai!
       Maria Cristina sinh hạ Riccardo vào tháng 8 năm 1994. Ngay sau đó, nàng bắt đầu các phương pháp trị liệu hóa học, nhưng quá trễ, bướu ung thư đã ăn sâu nơi nội tạng. Người mẹ trẻ anh dũng êm ái trút hơi thở cuối cùng ngày 22-10-1995, để lại 3 con thơ.

        Đây là một cái chết đẹp. Chết cho con được sống. Chết để gìn giữ một sinh linh bé bỏng đã được Thiên Chúa phú bẩm nơi cung lòng của người mẹ. Chắc chắn mai sau khi lớn lên, đứa bé đã được mẹ chết thay đó, sẽ hết lòng cảm ơn mẹ. Nhờ mẹ đã hy sinh tính mạng mình, mà người con được bước vào cuộc đời.
       Thế giới hôm nay rất cần những tấm lòng dám hy sinh cho nhau, dám vì lợi ích của tha nhân mà quên mình phục vụ, mà quảng đại trao ban. Thế giới sẽ cằn cỗi và hoang tàn nếu không còn những con người dám hy sinh đời mình để phục vụ anh em. Nhưng rất mừng, vì cuộc đời vẫn còn đó biết bao tấm lòng luôn quên mình phục vụ một cách quảng đại và vô vị lợi như mẹ Têrêsa thành Calcutta hay các thiện nguyện viên…. Vâng, có lẽ cuộc đời hôm nay vẫn tươi đẹp vì biết bao người cha, người mẹ, chấp nhận một nắng hai sương, lặn lội nơi ruộng vườn và ngược xuôi nơi bến chợ để lo cho từng cuộc đời những người con. Và còn đó biết bao người, tuy không danh phận giữa đời, nhưng sẵn lòng làm bất cứ điều gì, miễn là đem lại niềm vui cho anh em. 

        Chúc các bạn có một tình yêu chân thật, và dám sống tình yêu cho tha nhân, cho bạn bè để kiến tạo nên một mùa xuân đời người ngập tràn hạnh phúc.
        Chúc các bạn luôn tìm được niềm vui và bình an trong cuộc sống hôm nay.
Theo : petminhchinh blog

Không có nhận xét nào:
Write nhận xét

Recommended Posts × +